Siêu Quậy Trường SS (Super Star)
- a ha, em ko nói hả, thôi cho em so ri, em ko muốn giấu cơ mà…………
- thức ăn đến rồi – nó chưa nói hết câu thì John đã quay lại với một đống đồ ăn trên tay, miệng cười toe toét. 4 tụi nó khẽ gật đầu với nhau. xong tụi nó ăn vui vẻ.
…………Hết Chap 22……………..
tối đó, tụi nó chuẩn bị quần áo và vũ khí để chiến đấu. tụi nó mặc bộ quần áo đen xì trông rất lạnh lùng và đáng sợ. tụi hắn cũng đòi đi theo để giúp, nó lưỡng lự nhưng rồi cũng phải đồng ý.
- mà bang của anh tên chi vậy – Mindy hỏi
- Devil – Kevin trả lời
- Sandy – nó quay sang Sandy
- uk – Sandy gật đầu rồi đọc vanh vách – bang Devil là bang phái cũng nguy hiểm ngang hàng với Angel, thâu tóm hơn 100 bang lớn nhỏ khác nhau, do 4 vị đại tướng quân very handsome làm thủ lĩnh.
nó gật đầu bình tĩnh, ko lấy gì làm ngạc nhiên. xong tụi nó đi lấy mô tô để ra chỗ giao chiến. đến nơi, 50 người trông thấy tụi nó (đang đeo mặt nạ nhé) liền cung kính cúi chào. nó phẩy tay, hỏi:
- bang đó đâu
- dạ thưa chị, bọn chúng chưa đến
- coi thường ta vậy sao – nó nhếch mép
- ko dám ko dám – đúng lúc ấy, một giọng nói ngang tàng vang lên – và xuất hiện một chàng trai có lẽ bằng tuổi tụi nó, khuôn mặt baby búng ra sữa trông như trẻ con
- wao, giống Bubi nhà mình quá – Mindy hồn nhiên thốt lên
- Bubi là con nào – tên kia hỏi
- à, là con chó natasa của Candy đó mà – Candy lên tiếng – sau đó một tràng cười nổ trời vang lên, còn tên cầm đầu bang Hắc Kiếm tên là Bob giận tím mặt
- vậy thì đánh thôi, xông lên – Bob hét lên rồi cùng đàn em lao vào. nhưng có vẻ như trận đấu ko cân xứng, chỉ cần một nửa số người của tụi nó là cũng đã quá đủ rồi. tụi Hắc Kiếm bị bọn nó đánh tới tấp tơi tả. chỉ còn lại Bob nhưng hắn rang ma vô cùng nên đã bắt đc Lin kề dao sát cổ cô bé
- tên khốn – Leo hét lên, định lao vào nhưng bị nó cản lại
- giờ mày muốn cái gì – Sandy hỏi
- quỳ xuống và xin lỗi tao – Bob cười khẩy nói
- ko thì sao – nó hỏi
- thì con nhóc này là của tao – Bob lại cười rồi dắt con dao vào quần, từ từ cởi từng cúc áo của Lin ra, hôn nhẹ lên môi cô rồi từ từ chuyển xuống ngực. Lin cố gắng vùng vẫy nhưng ko đc, hắn quá mạnh. thế rồi, một tiếng hét vang lên
- AAAAAA – nó khuỵu gối xuống, hai tay ôm đầu, miệng hét ko ngớt. 3 đứa kia và Kin thấy vậy lập tức che mắt nó lại, bảo tụi hắn xử lí việc này. Kin ôm nó vào lòng, vỗ về
- nhóc của anh, anh ở đây nè, em đừng sợ nữa, ko sao đâu, mọi chuyện qua rồi mà – nó vẫn la hét ko ngớt. Kin vội lấy trong túi ra một sợi dây chuyền, lẩm bẩm:
- tưởng ko phải dùng nữa, ai dè – xong đưa cho nó chiếc dây chuyền đó, nó nhìn thấy chiếc dây thì ngừng hét, ôm chặt cổ Kin khóc, nó khóc rất nhiều, nước mắt ướt đẫm vai áo của Kin. khóc một lúc, nó thiếp đi (thằng Bob kia bị nhốt vào cùng phòng với 4 con điên hại tụi nói rồi). hắn đòi bế nó về với trách nhiệm là bạn trai. nhưng tụi nó và Kin ko cho. tối đó, Kin gọi tụi nó và 3 ông bạn xuống (ko có nó, nó đang ngủ trên phòng Kin)
- có thể nó đã nhớ đến chuyện ngày xưa, cho nên phải giúp nó thôi – Mindy thở dài
- Ken à, cậu tạm thời ko làm bạn trai của Win một thời gian đc ko, cả Sandy cũng ngừng làm bạn gái của anh nhé – Kin khẽ nói
- em đồng ý – Sandy đồng ý ngay lập tức vì cô hiểu rõ chuyện này hơn ai hết
- nhưng như vậy………- hắn lưỡng lự
- tao xin mày, tao xin mày đồng ý với điều đó đi, tao phải chữa cho nhóc khỏi vết thương hoàn toàn đã – Kin nói, chưa bao giowfanh yếu đuối và tức giận như lúc này. nhidn khuôn mặt của Kin, hắn toát mồ hôi, gật đầu đồng ý. đêm đó, nó vẫn cứ thỉnh thoảng mơ đến ác mộng năm xưa, hét toáng lên làm cho Kin luôn phải ôm chặt nó vào lòng.
…………Hết Chap 23…………
sáng hôm sau, cả bọn quyết định nghỉ học ở nhà với nó. hơn 9h nó mới tỉnh dậy làm ai cũng mừng. nhưng khi nhìn rõ mọi vật xung quanh, khuôn mặt nó tái mét, hốt hoảng ôm đầu, giọng đau đớn vô cùng:
- tôi là ai, mấy người là ai, tại sao tôi ở đây
cả bọn sững sờ và đặc biệt là Kin và hắn. hắn bước đến chỗ nó nhưng càng tiến nó lại càng lùi, mặt hoang mang vô cùng. cả bọn gọi bác sĩ tới khám thì đc biết: do nó bị sốc vì vấn đề gì đấy mà mất hết trí nhớ tạm thời. hắn và tất cả mọi người bàng hoàng. Sindy còn khóc òa lên. nó thì vẫn nhốt mình trong căn phòng ko nói năng gì. Kin đi vào, lên tiếng, giọng run run:
- nhóc à, ko nhớ anh sao? anh trai yêu quý của nhóc nè
nó ngước mắt nhìn, tự nhiên ko hiểu sao nó òa khóc, ôm lấy Kin. khi ở cạnh Kin, nó thấy ấm áp vô cùng. hắn thấy hết, hắn đau, hắn giận mình ko bảo vệ đc cho nó. hắn lên tầng thượng ngồi thì đã thấy Sandy ở đó rôi
- cô dễ dàng chấp nhận vậy sao – hắn khẽ hỏi
- chuyện gì – Sandy hờ hững
- chuyện Kin và Windy, cô ko thấy buồn bực, ghen tức khi bạn trai mình như vậy sao – hắn
- chẳng có gì phải ghen cả, vì Windy tôi có thể từ bỏ tất cả – Sandy cười hiền trả lời
- tại sao, vì lí do gì mà cả ba người các cô có thể hi sinh cả bản thân để bảo vệ cô ấy – hắn nhìn vào khoảng trời, giọng tò mò
- vì cô ấy là người chiếu tia sáng cho cuộc đời của chúng tôi, anh có biết tại sao Windy bị như vậy ko – Sandy
- tại sao – hắn
- vì tôi đó, vì cứu tôi mà Windy bị như vậy – Sandy buồn buồn nói, có vẻ như sắp khóc, cô đang hồi tưởng lại chuyện quá khứ
- cô kể cho tôi nghe chuyện đó đc ko – hắn
- ko đc, khi nào thích hợp tôi sẽ nói tất cả, anh phải chấp nhận đi, hãy để Kin chữa lành vết thương cho Windy – nói xong Sandy xuống dưới, để mặc hắn với hàng đống câu hỏi trong đầu. bữa ăn hôm đó, nó đã khỏe hơn rất nhiều, nhưng có vẻ nó chẳng nhớ đc điều gì cả, nó chỉ quấn lấy Kin cả ngày thôi. trong bữa cơm:
- chị nhớ em ko chị – Jimmy bất chợt hỏi, nó nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu, khẽ lắc đầu (John về nước rồi, vì bị Kin và hắn đuổi về, và trong nhà có việc nữa) nhìn chăm chú vào khuôn mặt từng người như để cố nhớ lại quá khứ mình đánh mất. nhưng chẳng có tác dụng gì cả. tối hôm đấy, Kin đeo vào cổ nó chiếc dây chuyền đẹp vô cùng. mặt dây chuyền là hình đôi cánh có hình trái tim lồng ở giữa. nó thích thú vô cùng, cười tươi. nó chợt nhìn thấy trên cổ Kin có một chiếc dây chuyền y hệt. bất giác, nó thốt lên:
- anh hai à – Kin ngạc nhiên, hỏi nó dồn dập
- em nhớ anh sao, Windy à? em nhớ anh là ai đúng ko? nói đi Windy – nhưng đáp lại Kin là sự im lặng, nó đang bị một cơn đau đầu dữ dội, khuôn mặt nhăn nhó và rất khổ sở. Kin thấy vậy hốt hoảng tìm cho nó liều thuốc an thần. nó từ từ chìm vào giấc ngủ. trong mơ, nó thấy một người con trai đang tỏ tình với một người con gái trong vườn hoa, nó ko tài nào nhớ nổi người con trai đó là ai, chỉ mơ hồ.
1 tháng sau
nó vẫn ko nhớ đc gì nhiều, mọi công sức mọi người giúp nó đều ko ổn. hắn và Kin đưa nó đến bar của nó, đến công viên giải trí nơi mọi người từng chơi, đến những nơi có nhiều kỉ niệm của tụi hắn và tụi nó. những lúc ấy, nó chỉ khẽ lắc đầu và mỗi tối, nó lại lên cơn đau đầu dữ dội. Kin hầu như mất ngủ, ko chịu ăn, chỉ ngồi bên nó. hắn hiểu nhưng hắn vẫn tức, hắn ko thích nhìn Kin bên nó tràn đầy tình cảm như vậy. và hắn ko hiểu sao Sandy lại bình tĩnh vô cùng, còn khích lệ Kin nhó bên nó nhiều hơn. hắn thấy mình như người thừa trong ngôi nhà khi ko còn đc cãi nhau với nó, đc yêu nó và đc bên nó nữa.
……..Hết Chap 24………
tụi hắn và ba bà bạn quyết định cho nó đi học để xem có nhớ lại ko. nó cùng vào trường với mọi người, nhưng có vẻ chẳng nhớ ra đc điều gì, mặt vẫn ngu ngơ như thường. lũ con gái hay tin nó mất trí nhớ liền lợi dụng thời cơ tán tỉnh hắn. hắn luôn bị bao vây bởi đám con gái nhưng khi thấy nó mặt tỉnh bơ thì buồn thiu, đuổi hết bọn kia nhưng ko có tác dụng. giờ ăn trưa, mọi người tụi nó lại tập trung một chỗ, hắn đang bị 2 đứa con gái kẹp hai bên trông rất khổ sở. Kin và ba bà kia ngứa mắt lắm nhưng để kệ xem nó thế nào. lúc này, Mindy nhận đc một cuộc gọi:
- alo
-…………
- cái gì, thật chứ
-……….
Mindy nghe xong đánh rơi điện thoại xuống sàn (oa oa, iphone 5 đóa), mặt cắt ko còn giọt máu, miệng lắp bắp, như sắp khóc:
- mọi………mọi người…….mẹ…..mẹ tôi…….bị…………..bắt cóc rồi
- cái gì – tất cả đồng thanh hét lên trừ nó
- Windy à, bà làm ơn tỉnh lại hộ tôi đi – Candy lắc lắc tay nó
- ko có bà bọn tôi biết làm sao – Sandy thở dài
- Windy à, bà phải nhớ lại đi chứ, mẹ tôi bị bắt cóc rồi kìa, oaoaoa – đến đây, Mindy đã òa khóc thực
sự
- tôi đã nói dù có chuyện gì mấy bà cũng phải mạnh mẽ lên cơ mà – nó trở lại khuôn mặt lạnh lùng cố hữu
- bà………..